Vợ của ta là quận chúa
Phan_68
Gần đây Vương gia mỗi ngày đều đến quận mã phủ, nghe Nguyệt Nhi nói,
dường như hắn luôn hữu ý vô ý quanh quẩn trước cửa phòng ngủ của Tấn Ngưng, bộ
dạng như muốn tiến vào mà lại không dám. Có đôi lúc khi ta cùng quận chúa nghỉ
ngơi trong viện, sẽ thấy được bóng hình Vương gia lặng lẽ đứng ở cách đó không xa.
Nhưng quận chúa dường như vẫn chưa thể nhận, cho dù Vương gia bước ngang trước
mặt, nàng cũng chỉ nhỏ giọng khẽ gọi một tiếng duy nhất "Phụ vương". Dù ta rất
muốn làm chút gì đó, nhưng lại không biết phải làm thế nào.
"Đang ngây ngốc gì đấy, ta nói là ngươi há mồm." Tấn Ngưng lại nói.
Ta phục hồi tinh thần lại, một bên nghiêng mặt tránh né thìa cháo ở bên miệng
kia, một bên không khỏi nhăn mi nói: "Ngưng nhi!! Đây là chén thứ sáu rồi." Ta chỉ
chỉ vào năm chiếc bát không trên bàn, "Ngài khi nào thì mới bằng lòng buông tha ta
a?"
"Ta nói rồi…" Nàng nhíu mày, "Không nuôi ngươi mập thì tuyệt không bỏ."
"Chính là..." Ta vừa mới định cất lời, lại phát hiện Nguyệt Nhi đang hướng
phía ta chạy tới.
- 1174 -
"Quận chúa! Quận mã gia..." Nàng rốt cục chạy đến gần, vừa thở phì phò vừa
cười nói, "Các ngài đoán ai đến không?"
"Ai?" Ta nhíu nhíu mày.
Chẳng lẽ là Tề tướng quân?! Không đúng, nếu như là Tề tướng quân, Nguyệt
Nhi vì sao phải cười?
"Lương đại phu đến đây, A Vân ca, A Mộc ca cũng đến!" Nguyệt Nhi nói.
Ta cùng quận chúa nhất thời sửng sốt.
【 142 】
Sư phụ đến đây? Vì sao phải đến? Vì ai mà đến?
Ta vừa mới định đặt câu hỏi, quận chúa lại đột nhiên bỏ chén cháo trong tay
lên bàn, rồi sau đó kéo tay ta vội vàng ly khai lương đình. Ta nhất thời không phản
ứng kịp, đến khi hồi tinh thần lại, đã bị Tấn Ngưng dắt về đến phòng, chỉ có thể sững
sờ nhìn nàng cực nhanh xoay người cài cửa lại thôi.
"Ngưng nhi?" Ta khó hiểu hô nàng.
- 1175 -
"Nhược Hề." Nàng xoay người lại, nói, "Ngươi nói... Ngươi nói Lương đại
phu vì sao lại đến?"
"...Không biết." Ta lắc đầu.
Nhìn thấy biểu tình của Tấn Ngưng khẩn trương hoàn toàn khác hẳn như vừa
nãy, ta chợt có dự cảm bất thường.
"Có phải, có phải hắn muốn mang ngươi đi không?" Mặt của nàng lúc này
trắng bệch.
"Ngưng nhi, ngươi đừng hoảng…" Ta vội vàng nắm chặt tay nàng, "Chớ suy
nghĩ lung tung, không có chuyện gì." Đau lòng cầm lấy tay quận chúa, nàng cũng vội
vàng gắt gao nắm lại tay ta, bàn tay lạnh lẽo nói cho ta biết trong lòng nàng đang kích
động.
"Nhược Hề." Nàng đột nhiên ngẩng đầu hỏi, "Tổn thương trên vai ngươi còn
đau hay không?"
Ta nghi hoặc nhìn nàng, lắc đầu. Mấy ngày qua vì được Tấn Ngưng phi
thường chiếu cố, thương thế của ta đã gần như khỏi hoàn toàn, băng cũng sớm được
tháo xuống, giờ chỉ còn chờ lên vảy thôi.
"Vậy, vậy giờ chúng ta đi được không?" Nàng nói rồi liền đứng dậy hướng
đến tủ quần áo, bộ dạng như lập tức cần thu dọn rồi rời đi.
"Đi?" Ta sửng sốt, sau đó mới phản ứng kịp.
- 1176 -
Nàng lại bắt đầu cân nhắc đến việc cùng ta rời đi.
Ta vội kéo nàng, nói: "Ngưng nhi, ngươi đừng sợ, sư phụ tới đây không phải
vì muốn dẫn ta đi."
Tuy rằng không biết vì sao hắn đến, nhưng ta dám khẳng định, hắn đến không
phải vì dẫn ta đi, huống chi —— Hắn cũng không dẫn được.
"Làm sao ngươi biết?" Nàng có điểm kích động hỏi, rồi lại muốn tránh thoát
khỏi bàn tay ta.
"Ngưng nhi, ngươi ngồi xuống." Ta nghiêm túc kéo quận chúa đến bên người,
rồi để nàng ngồi lên ghế, "Hãy nghe ta nói, Ngưng nhi." Ta thở dài, kiên nhẫn nói,
"Hiện tại, không có bất kỳ ai có thể tách chúng ta ra. Vô luận là ai, cho dù là Vương
gia, là Tề tướng quân hay là sư phụ, cũng đều không thể. Nếu bọn hắn thật sự muốn ta
rời khỏi ngươi, ngươi có biết ta sẽ làm gì không?"
Tấn Ngưng không đáp lời, chỉ vẻ mặt khẩn trương nhìn ta.
"Lập tức mang ngươi đi." Ta khẳng định nói cho nàng biết.
Nàng nghe xong, lại cười nói: "Vậy bây giờ chúng ta liền..."
Ta cắt đứt lời nàng, tiếp tục nói: "Mấy ngày qua ta cùng với ngươi luôn cùng
một chỗ, nhưng Vương gia lại không nói gì, không hề cản trở ta, cũng không để ta rời
khỏi... Có lẽ, hắn đã không còn phản đối việc của chúng ta, nên..."
- 1177 -
"Ngươi, ngươi không biết, Nhược Hề…" Quận chúa lắc lắc đầu, nàng nắm tay
ta, có điểm kích động nói, "Ngươi hãy nghe ta nói..."
Nhìn nét mặt nàng ngày càng khẩn trương hơn, ta không khỏi sợ hãi bệnh của
nàng sẽ tái phát.
Tấn Ngưng gắt gao nắm lấy tay ta, thanh âm nàng run rẩy nói: "Lúc ngươi
không ở bên cạnh, phụ vương nói sẽ hảo hảo suy nghĩ chuyện của chúng ta. Nhưng đó
chỉ là gạt ta, phụ vương luôn muốn gả ta cho Tề đại ca, hắn..."
"Ngưng nhi." Ta lại lần nữa cắt đứt lời của quận chúa, thật nghiêm túc nhìn
vào hai mắt nàng, "Ngươi tin ta không, Ngưng nhi?"
Nàng ngẩn người, sau đó gật đầu.
"Hãy nghe ta nói…" Ta chậm rãi nói, cực lực muốn làm dịu lại cảm xúc kích
động của nàng, "Khi đó ta không ở bên ngươi, Vương gia có thể lừa ngươi được.
Nhưng bây giờ ta ở bên cạnh, Vương gia sẽ không thể tiếp tục lừa ngươi, cũng không
lừa được nữa."
Tấn Ngưng nghe rồi, nàng vẫn vẻ mặt nghi hoặc nhìn ta. Hơn nửa ngày, mới
mấp máy miệng như muốn nói, nhưng lại không nói lên lời.
"Điều gì ngươi cũng không cần lo lắng." Ta đưa tay vuốt ve mặt nàng, ôn nhu
nói, "Lần này ta không còn là người nhát gan chỉ biết chạy trốn, vô luận phát sinh
chuyện gì, ta cũng sẽ cùng ngươi đối mặt, được không?" Không cần lo lắng, không
cần sợ hãi, lúc này đây ta tuyệt đối sẽ không còn thoát đi, không bỏ lại ngươi một
- 1178 -
mình.
Cuối cùng, nàng gật đầu lần nữa.
Không biết đã bao nhiêu lần làm yên lòng quận chúa thất kinh, nàng tựa như
một tiểu mèo hoang chẳng có cảm giác an toàn, mỗi lần đều là sợ hãi kinh hoảng đối
mặt với mọi chuyện xung quanh. Rõ ràng đã muốn khôi phục bình thường, nhưng khi
ta chỉ vừa làm yên lòng nàng sẽ lại đột nhiên như cũ. Bởi vì vài việc nhỏ nhặt, vết
thương đã khép miệng của nàng sẽ lại lập tức vỡ ra, cho đến khi máu chảy đầm đìa.
Tựa như vĩnh viễn không có ngày khỏi —— Miệng vết thương của Tấn Ngưng, có
phải vĩnh viễn đều không hảo được?
Nhưng dù sợ hãi ta cũng không lo lắng. Đơn giản ta sẽ dùng hết sức lực của
mình để khâu lại miệng vết thương, bất kể một lần hai lần hay cả ngàn lần, ta đều cam
tâm tình nguyện.
"Quận chúa, quận mã gia?" Nguyệt Nhi ở ngoài sốt ruột hô, "Chuyện gì xảy ra
vừa nãy vậy?"
"Không có việc gì." Ta vội đáp lời, sau đó kéo tay quận chúa đến bên mở cửa,
cười nói với Nguyệt Nhi đang đứng bên ngoài, "Chúng ta trở về lấy chút đồ thôi."
Nguyệt Nhi thở dài nhẹ nhõm, rồi nói: "Lương đại phu đang ở đại sảnh, còn
có..." Nàng dừng một chút, hơi chút e ngại nhìn về phía quận chúa ở sau lưng ta.
"Không có chuyện gì, Nguyệt Nhi." Ta cười cười, "Nói đi."
Nguyệt Nhi nhẹ giọng nói: "Còn có Vương gia cũng ở đó, nói là... Muốn các
- 1179 -
ngài qua."
"Chúng ta?" Ta sửng sốt.
Nguyệt Nhi gật gật đầu.
Bàn tay của Tấn Ngưng đang nắm càng thêm siết chặt, ta quay đầu nhìn, quả
nhiên, nét mặt nàng lại là kích động.
"Vậy..." Ta nhìn nhìn quận chúa, rồi quay đầu nói với Nguyệt Nhi, "Chúng ta
lập tức qua."
Sau khi đóng cửa, Tấn Ngưng ngay lập tức liền mở miệng: "Nhược Hề, chúng
ta..."
"Ngưng nhi." Ta cắt đứt lời nàng, kéo nàng đến trước bàn trang điểm, "Ngồi
xuống đi, vừa nãy ngươi chạy vội vã như vậy, búi tóc đều bị tản ra."
Quận chúa vẻ mặt nghi hoặc nhìn ta, nhưng nàng không nói thêm gì nữa, chỉ
thuận theo động tác của ta ngồi xuống trước bàn trang điểm. Ta đem búi tóc của nàng
cởi bỏ, để mái tóc dài đen như thác nháy mắt xõa tung. Cầm lược, ta thuần thục chải
từng chút một, cẩn thận vuốt ve từng sợi tóc dài. Sau một lúc, ta mới cười nói: "Sau
khi vấn hảo, ta và ngươi cùng đi gặp họ."
Không đợi Tấn Ngưng mở miệng, ta lại chậm rãi nói: "Chúng ta cùng đi, vô
luận phát sinh chuyện gì, đều không cần sợ." Nói rồi, ta đưa mắt nhìn vào đôi mắt
cũng đang nhìn ta qua gương, "...Được không?"
- 1180 -
Ta đang chờ đợi câu trả lời thuyết phục của nàng.
Bất kể là bao nhiêu lần, một lần hay một ngàn lần, ta cũng vẫn sẽ bồi bên cạnh
ngươi, giúp ngươi khâu miệng vết thương lại.
Cuối cùng, bóng Tấn Ngưng trong gương đồng gật đầu với ta, nàng nở nụ
cười tuyệt mỹ. Ta cũng nhìn nàng cư ời, sau đó cúi đầu, tỉ mỉ giúp nàng vấn lại mái tóc
dài đen bóng kia.
Nguyên lai chỉ cần là một ánh mắt, hay một nụ cười tươi, cũng đủ giúp ta đạt
được dũng khí tối cao.
Không còn giống là kinh hoảng cùng lúng túng như vừa nãy, Tấn Ngưng bây
giờ bình tĩnh vô cùng. Nhớ lại trước đây khi nàng gầy yếu, hay nhớ đến những nét tiều
tụy của nàng, đều khiến cho lòng ta đau nhói, áy náy không thôi. Mà bây giờ thân thể
của Tấn Ngưng đang dần hồi phục, nàng ngồi trước gương hơi cúi đầu, đôi lông mày
cong như liễu, dung nhan tuyệt mỹ khiến ta dù nhìn bao lâu cũng không hề chán. Từ
trước đến giờ Tấn Ngưng chưa từng thay đổi. Không giống như ta vì có nàng mới dám
đối mặt chính mình, mới dám thẳng thắn đứng bên cạnh nàng đối mặt hết thảy.
Chuyện vừa rồi, thay vì nói ta cho Tấn Ngưng dũng khí, không bằng nói nàng đã tiếp
thêm sức mạnh cho ta, để ta có thể lấy phần dũng khí kia trong trái tim mình cùng
nàng đối mặt hết thảy.
Cuối cùng giúp cho Tấn Ngưng vấn hảo tóc, không nhịn được ta ngồi xổm
xuống, vươn tay nắm lấy gương mặt nàng. Gối cằm lên vai Tấn Ngưng, để gương mặt
của mình cùng nàng kề sát, cảm thụ sự ấm áp qua da thịt. Hít sâu một hơi, ta không
nén được nhắm hai mắt lại, bởi hương khí quen thuộc trên người nàng khiến lòng ta
say.
- 1181 -
Cảm giác được thân mình nàng đang dần thả lỏng, nép sát vào trong lòng ta,
ta mở mắt, cùng nàng trong gương đồng bốn mắt nhìn nhau.
Nhìn thấy mặt nàng, ta không nén được nhẹ nói: "Nhĩ hảo đẹp."
Lời ca ngợi nát vụn, nhưng ta thật sự không thể tìm được từ nào khác biểu đặt
được tình cảm giờ phút này trong lòng mình.
Tấn Ngưng nghe xong, hai gò má nàng ửng đỏ. Vươn tay cầm lấy bàn tay ta
đang đặt trên vai nàng, vừa cười vừa nghiêng đầu hôn hôn khóe miệng ta, ôn nhu nói:
"Lần trước ngươi vấn tóc cho ta cũng nói 'Thật xinh đẹp', bây giờ lại nói 'Nhĩ hảo đẹp'.
Ngươi... Chỉ nói được mấy từ đó sao?"
Nàng nhớ rõ từng lời ta nói, khiến ta không nén được cười lên: "Vậy... Ngươi
thích không?"
Nàng quay mặt đi không nhìn ta qua gương nữa, nghiêm túc nói: "Thích, tuy
chỉ có ba chữ, nhưng cũng cho ta cảm thấy được... Tim đập không thôi. Rõ ràng nó
tầm thường hơn rất nhiều những từ ca ngợi từ nhỏ ta đã đọc được trong thơ phú, giống
như những lời mọi người đều nghe được đầy đường cái. Nhưng... Mỗi lần nghe thấy
chính ngươi nói vậy, dù chỉ là tục thoại ta cũng cảm thấy thật cao hứng."
Ta nghe rồi, không nhịn được nghiêng đầu hôn hôn cổ nàng trắng nõn. Tấn
Ngưng lại như thông thường, bị ngứa đến bật cười lên.
Ngẩng đầu, ta nhìn nàng qua gương đồng, nói:
"Đi thôi."
- 1182 -
Chúng ta cùng đi đối mặt hết thảy.
Trong đại sảnh, chẳng những có Vương gia, sư phụ, Nhị sư huynh cùng Đại
sư huynh, còn có Thành phu nhân cùng Tam Thất đại sư ngồi bên cạnh.
Mọi người đều đến đông đủ.
Ta siết chặt tay Tấn Ngưng, chậm rãi đi vào đại sảnh. Nhớ tới lần trước khi ta
đến Ký Châu cùng nàng, ta đã không ngừng giãy thoát khỏi bàn tay nàng nắm ——
Khi đó, ta nhát gan, yếu đuối, không biết phải làm cách nào để bảo hộ Tấn Ngưng.
Còn giờ đây, một chút khẩn trương hay hoảng loạn ta đều không có, bởi vì cuối cùng
ta đã hiểu, điều gì mới là điều Tấn Ngưng muốn, điều gì mới là điều ta mong muốn.
Hết thảy bởi vì người bên cạnh này đã cho ta dũng khí đối mặt mọi người.
Sau khi Vương gia phân phó toàn bộ hạ nhân rời đi, hắn xoay đầu nhìn ta
cùng với Tấn Ngưng. Trên khuôn mặt già nua không có biểu tình gì đặc biệt. Chỉ có
Nhị sư huynh đứng sau sư phụ thấy ta cười cười, khó được thấy hắn không nói lời nào
vô nghĩa. Đại sư huynh thì vẫn như trước không chút biểu tình. Thành phu nhân cũng
im lặng cười nhìn ta cùng với Tấn Ngưng.
"A Thành." Người cất lời đầu tiên vẫn là sư phụ, hắn nhìn ta nói, "Ngươi vẫn
là trở về."
"Vâng, con đã trở về." Ta trả lời.
"Ngươi chẳng lẽ không cảm thấy được... Chính mình đang mắc thêm lỗi lầm
sao?" Hắn hỏi.
- 1183 -
"Đương nhiên, con đã sai lầm rất nhiều." Ta cười cười, chậm rãi nói, "Mà bây
giờ, con không muốn tiếp tục sai nữa. Vì vậy, con trở lại bên người quận chúa."
Sư phụ lắc đầu, hắn thở dài nói: "Xem ra, bây giờ điều gì ngươi cũng không
để ý."
"Không phải, sư phụ." Ta nói, "Con để ý đến rất nhiều điều, trước đây con
không phân biệt được điều nào trọng yếu, điều nào là không trọng yếu. Trước đây con
mới chính là không để ý đến bất cứ gì, nên mới nghe lời ngài nói, xa cách khỏi người
con quan tâm nhất. Giờ đây, con đã tìm được người con quan tâm nhất, cho nên con
vẫn nói rằng —— Con đã trở về."
"Hôn lễ đầu tháng sau đúng hạn cử hành." Đã lâu không lên tiếng Vương gia
đột nhiên cất lời.
Ta quay đầu, nhìn về phía Vương gia đang ngồi chính giữa. Hắn không hề
chớp mắt nhìn ta, trong đôi mắt già nua không biết đang mang theo cảm xúc gì. Hắn
vừa mới nói..."Hôn lễ đầu tháng sau đúng hạn cử hành"? Hôn lễ của ai với ai? Tấn
Ngưng với Tề tướng quân?
Tấn Ngưng im lặng đứng ở phía sau lưng ta đột nhiên có điểm kích động nói:
"Phụ vương, con không muốn gả cho Tề tướng quân!"
Vương gia nhìn nhìn quận chúa, không nói lời nào.
Ta nắm chặt tay quận chúa, cười nói với Vương gia: "Vương gia, ngài vẫn
muốn giữ vững quyết định của mình sao? Nhưng ta cũng muốn nói với ngài, bất kể
- 1184 -
như thế nào, ta cũng sẽ không rời khỏi Tấn Ngưng."
"Không rời khỏi?" Vương gia thản nhiên nói, "Nếu ta kiên trì muốn cử hành
tràng hôn sự này, ngươi định làm như thế nào?"
"Mang quận chúa rời đi." Ta không chút nghĩ ngợi liền đáp.
Vương gia cười cười: "Ngươi có thể mang nàng đi nơi đâu? Ngươi có thể cho
nàng hạnh phúc sao?"
"Mặc kệ như thế nào, ta cũng sẽ không để quận chúa một người ở đây." Ta
cũng cười nói, "Sau khi mang nàng rời khỏi sẽ như thế nào ta cũng không biết. Nhưng
ta biết rằng, nếu để nàng một người lưu lại, nàng sẽ không hạnh phúc."
"Khẩu khí thật lớn." Vương gia thu hồi tươi cười, thản nhiên nói.
Ta trả lời: "Ta chỉ là muốn nhường quận chúa hạnh phúc mà thôi."
Vương gia lắc lắc đầu: "Bổn vương không đồng ý, hôn lễ là nhất định phải cử
hành."
"Phụ vương!" Quận chúa chợt quỳ xuống đất, hốc mắt nàng đã đỏ bừng, thanh
âm run rẩy nói, "...Ngưng nhi trừ bỏ Nhược Hề, ai cũng không lấy!"
Ta cũng vội vàng quỳ xuống bên cạnh, nói với Vương gia: "Vương gia, xin
ngài thành toàn chúng ta." Sau đó, dập đầu một cái thật sâu.
- 1185 -
Dù cho Vương gia không thành toàn, ta cũng sẽ không rời khỏi Tấn Ngưng.
Ta quyết định mang nàng ly khai.
Vương gia chỉ tiếp tục bình tĩnh nói: "Ngươi đã ký tên từ thư, nếu không cử
hành hôn lễ, Ngưng nhi liền vô danh vô phận, bổn vương làm sao có thể yên tâm cho
ngươi bồi bên cạnh nàng?"
Ta nghe xong, nhất thời sững sờ nguyên tại chỗ.
Qua một lúc lâu, ta vẫn là mê mê tỉnh tỉnh, chỉ có thể ngẩng đầu nghi hoặc
nhìn về phía Vương gia.
"Phụ vương, ngài..." Tấn Ngưng cũng giống như ta, không hiểu rõ điều Vương
gia muốn biểu đạt, chỉ sững sờ nói, "Ngài... Ngài nói cái gì?"
Vương gia thản nhiên thuyết: "Bổn vương quyết định, ở quận mã phủ tiếp tục
cử hành một lần hôn lễ. Như vậy, hai người các ngươi sau này có thể danh chính ngôn
thuận ở chung một chỗ." Hắn nói rồi, gương mặt không chút biểu tình giờ mới lộ ra
tươi cười, cúi đầu ôn nhu nói với chúng ta, "Các ngươi cảm thấy… Như thế nào?"
Điều gì ta cũng không thốt được, vẫn là sững sờ bất động, chỉ nghe thấy tim
mình như đang đập thật nhanh.
Đây là... Đang nằm mơ sao?
Tấn Ngưng quỳ gối ở cạnh bên ta cũng đã khóc không thành tiếng.
- 1186 -
"Khóc cái gì chứ." Vương gia cười thở dài, lại hỏi, "Kia rốt cuộc là đồng ý
hay không a?"
Ta không có cách nào trả lời, bởi vì nước mắt vẫn không ngừng chảy, làm thế
nào cũng ngăn không được.
"Mau đáp ứng a!!" Đột nhiên, Nhị sư huynh đứng ở một bên bạo quát, "Có cái
gì hảo khóc a, sư muội! Ngươi còn chờ cái gì, còn ngốc làm gì?!"
"A Thành, đừng khóc." Sư phụ cũng cười nói, "Vương gia hỏi ngươi, ngươi
lại khóc thành như vậy, còn thể thống gì?"
Ta cắn răng, ngẩng đầu, lại nhìn thấy trong đôi mắt Vương gia đang nhìn
chúng ta không biết từ lúc nào cũng đầy nước mắt.
"Ta... Ta..." Ta đưa tay lên lau đi những giọt nước mắt chết tiệt, nghẹn ngào
nói, "Sau này, sau này ta sẽ hảo hảo chiếu cố quận chúa, xin Vương gia yên tâm!"
Tấn Ngưng vẫn như cũ khóc không thành tiếng, điều gì nàng cũng không thể
nói ra.
"Vậy bổn vương đem nữ nhi mình thương yêu hai mươi năm qua giao cho
ngươi." Vương gia cười gật gật đầu, "Nhất định phải hảo hảo đối đãi nàng, bằng
không bổn vương sẽ không bỏ qua cho ngươi."
"...Vâng!" Ta vừa khóc, vừa cúi đầu dập một cái thật sâu.
- 1187 -
【 143 】Suy nghĩ của Nguyệt Nhi
Cuối cùng ta đã hiểu, vì điều gì Vương gia cần tìm mọi cách ngăn trở quận mã
gia.
Tuy Vương gia đã yêu cầu toàn bộ hạ nhân rời khỏi, nhưng bởi vì quá lo lắng
Vương gia lại tiếp tục ngăn trở, ta đã lén lút trốn ở một bên, trộm nghe bọn hắn nói
chuyện.
Sau đó, ta liền hiểu.
Quận mã gia hắn... Không, phải là..."Nàng".
Quận mã gia là nữ tử —— Giống như quận chúa, giống như ta.
Vương gia biết, Lương đại phu biết, tất cả mọi người đều biết.
Nàng thế nhưng không phải Thành công tử, mà là Thành cô nương. Nhớ lại,
bề ngoài của quận mã gia quả thật khiến cho ta từng tưởng lầm là nữ tử. Nhưng lúc đó
ta chỉ nghĩ rằng quận mã gia là nam sinh nữ tướng. Rồi từng màn từng màn không thể
hiểu được trước đây nối tiếp hiện ra, toàn bộ rối rắm cũng như khó khăn dường như
trong phút chốc được lý giải.
Cái khác ta không dám nói, nhưng điều duy nhất ta dám khẳng định là, quận
chúa... Nàng biết. Nàng biết quận mã gia là nữ tử, thật lâu trước kia đã biết.
Nhưng quận chúa lại vẫn kiên trì đem cuộc đời mình phó thác cho nàng, phó
- 1188 -
thác cho một nữ tử. Vô luận là Vương gia ngăn trở, hay quận mã gia bỗng nhiên rời đi,
quận chúa vẫn thực kiên trì.
Loại yêu này rốt cuộc sâu như thế nào?
Nữ tử cùng nữ tử, ta cũng đã từng nghe nói.
Nhưng ta vẫn luôn cho rằng, đó chỉ là nhất thời bị mê hoặc loạn luân yêu, là
tình yêu không được thế gian chấp nhận, giữa nữ tử cùng nữ tử không thể tồn tại tình
yêu giống như nam nữ. Ta tuyệt đối càng chưa từng nghĩ, quận chúa sẽ yêu một nữ tử.
Từ trước đến nay ta vẫn giống như tất cả mọi người trong kinh thành, đều nghĩ quận
chúa cùng Tề tướng quân kết hôn cùng nhau. Thẳng cho đến khi quận mã gia xuất
hiện, ta lại cho rằng quận chúa cùng quận mã gia mới là trời sinh một đôi.
Lại không nghĩ, "Trời sinh một đôi" này không hề giống với "Trời sinh một
đôi" mà ta từng nghĩ.
Chính là, có gì không giống?
Quận chúa cũng sẽ vì "Nàng" mà ngày nhớ đêm mong, cũng sẽ vì "Nàng" mà
lăn lộn khó ngủ, cũng sẽ vì "Nàng" mà thề phi khang không cưới*. Những điều đó đều
là ta tận mắt thấy, đều là ta tự mình cảm nhận. Cũng như mấy ngày qua, mỗi một giọt
lệ, mỗi một nụ cười của quận chúa đều cho một người —— Đây không phải là yêu thì
điều gì mới phải? (*: không phải người đó không lấy)
Mà quận mã gia từ trước đến nay với quận chúa cũng là tri kỷ chiếu cố, không
tiếc thân bảo hộ cho nàng, khiến cho tất cả chúng ta ai cũng không ngừng hâm mộ. Ta
chưa bao giờ thấy một nam nhân nào săn sóc cho một nữ tử đến vậy. Quận chúa chỉ
cần nhăn mi một cái, quận mã gia liền biết trong lòng nàng đang nghĩ gì. Quận chúa
- 1189 -
chỉ cần thở dài, quận mã gia đã hi ểu trong lòng nàng có lo lắng —— Đây không phải
là yêu thì điều gì mới phải?
Nói như vậy, "Trời sinh một đôi" này lại có gì khác nhau?
Giữa nữ tử cùng nữ tử thật sự không có "Yêu" sao?
Vậy tình cảm của quận chúa cùng quận mã gia nên gọi là gì?
Chẳng lẽ suy nghĩ của ta... Là sai?
【 144 】
Nếu lúc trước sư phụ không an bài ta đến vương phủ thì sẽ thế nào nhỉ?
Tiếp tục uốn tại y quán làm nam nhân bà? Tiếp tục thầm mến Nhị thiếu gia võ
quán bên cạnh? Tiếp tục mỗi tối lén lút vào phòng bếp ăn vụng?
Vô luận là loại nào, đối với ta bây giờ cũng là điều không thể chịu đựng. Con
người chính là lòng tham không đáy, nếu đã được nếm một chút ngọt, sẽ trở nên lưu
luyến vô cùng. Và cũng từ giờ khắc biết được vị ngọt đó, sẽ bắt đầu cảm thấy rằng
nước sôi là không mùi vị. Tấn Ngưng của ta chính là vị “Ngọt” đó. Trước kia ta chưa
từng cảm thấy cuộc sống của mình là bình thản nhàm chán, cho đến khi biết được
- 1190 -
nàng, ta mới phát hiện, nguyên lai cuộc đời mình có thể ngọt như vậy——
"Ngươi không đọc sách." Tấn Ngưng ngồi trong lòng đột nhiên nghiêng đầu
cắn cắn vành tai ta, ôn nhu hỏi, "...Ngươi đang suy nghĩ gì, ân?"
Suy nghĩ bị ngắt ngang, ta biết là nàng cố ý.
Vô luận là nhiệt khí từ miệng nàng thở ra khi nói, hay cảm giác tê dại đang
truyền khắp thân thể qua vành tai ta, cũng đều khiến toàn thân ta như đang bốc cháy,
tim đập không ngừng. Kềm nén lại xúc động muốn được hôn nàng, ta cười nói:
"...Nhớ ngươi."
Tấn Ngưng gối đầu lên bờ vai ta, nị thanh nói: "Có cái gì nhớ, không phải ta ở
đây sao?"
Bây giờ là lúc xem thư trước khi đi ngủ. Nếu như trước đây, ta và nàng đều sẽ
ngồi đối diện nhau cạnh bàn, hoàn toàn không phiền nhiễu nhau. Nhưng đêm nay,
nàng lại cố tình muốn ngồi trên đùi ta, để cho ta ôm nàng cùng nhau đọc sách.
"Như thế này làm sao ta xem tiếp được?" Ta không nhịn được mở miệng nói.
"Tại sao không xem được?" Nàng chớp chớp mắt, rồi cầm quyển sách ta đang
cầm trên tay bày lên bàn, "Xem đi."
Ta thở dài, cũng chỉ có thể theo nàng thôi.
Nhưng nàng chính là cố ý không cho ta hảo hảo đọc.
- 1191 -
Nếu chỉ là ôm nàng thì có lẽ ta vẫn có thể đọc tiếp. Nhưng quận chúa lại
thường thường nắm lấy tay ta, từng chút nhẹ nhàng nhéo nhéo, sau một lúc lại ngồi
thẳng người, dùng tay lật đảo vạt áo của ta, còn không ngừng cười kéo kéo tóc ——
Giống hệt như một tiểu hài tử chưa to lớn.
Trong lòng ôm một người, hơn nữa còn là người ta mê luyến nhất, chỉ cảm
thấy trên mặt mình nóng như lửa đốt, làm sao có thể đọc sách tiếp đây? Huống chi còn
là một quyển sách tràn đầy lý luận khô khốc buồn tẻ như sách thuốc?
Hương khí từ người Tấn Ngưng truyền đến qua từng hơi thở, nàng phả từng
đợt khí ấm áp lên cổ của ta, khiến trong đầu ta lại hiện lên những đường nét uyển
chuyển của nàng dưới lớp áo bào... Ách, vì để cho mình không còn nghĩ đến điều đó,
ta chỉ có thể luôn lệnh cho mình thất thần, thư cũng không đọc, mà nghĩ đến những
chuyện xa xôi. Vì vậy nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng nghĩ tới nếu mình không biết Tấn
Ngưng thì sẽ thế nào.
"Hỏi ngươi đấy." Tấn Ngưng ngẩng đầu, lại nói, "Ngươi lại ngây ngốc gì
vậy?"
"A?" Ta rốt cục phục hồi tinh thần lại.
"Ta nói…" Nàng dường như có chút giận vì ta không chuyên tâm, bực mình
đối với ta nói, "Ta ở đây, ngươi còn nhớ cái gì?"
Ta nghe rồi, cười cười: "Ngươi cố ý không để cho ta xem thư."
Nàng cũng cười, nhéo nhéo mặt ta: "Ngươi một mực ngẩn người, còn đọc cái
- 1192 -
gì chứ?"
Ta cố ý "Hừ" một tiếng, không nói thêm gì.
"Nhược Hề." Tấn Ngưng nâng tay vuốt ve mặt ta, ôn nhu nói, "Phụ vương...
Phụ vương thật sự đồng ý cho ta và ngươi cùng một chỗ."
Quả nhiên, nàng lại bắt đầu khiêu đề tài.
"Thật giống như mộng." Không đợi ta nói gì, quận chúa lại nhẹ nói.
"Ân." Ta gật gật đầu.
Hết thảy mọi điều diễn ra trong đại sảnh chiều nay, đến giờ ta vẫn chưa tin
được.
Đúng vậy—— Giống như mộng.
"Nguyên lai…" Nàng lại đưa tay lật lật vạt áo của ta, cười nói, "Chỉ cần
Nhược Hề ở bên cạnh, giấc mộng nào cũng có thể trở thành sự thật."
Ta sửng sốt.
"Phụ vương không hề gạt ta, không còn cưỡng cầu ta gả cho Tề tướng quân
nữa, ta cùng Nhược Hề sau này có thể cùng nhau sống." Nàng nói rồi, thở dài nhẹ
nhõm, "Ta còn tưởng rằng, chỉ có thoát khỏi nơi này chúng ta mới được ở chung một
chỗ... Là ngươi luôn luôn kiên trì, luôn không cho ta rời đi, bởi vì ngươi biết hạnh
- 1193 -
phúc ở ngay đây, chúng ta không cần phải đi nơi khác."
"Không phải bởi vì ta, mà bởi vì ngươi." Ta cải chính.
"Ân?" Tấn Ngưng nghi hoặc ngẩng đầu.
Ta nói: "Nếu không phải vì ngươi kiên trì, không biết ta đã sớm chạy đến nơi
sơn dã nào đi, ngươi mới là người khiến chúng ta có thể ở chung một chỗ."
Nàng cười cười, lại nói: "Vậy ngươi có biết, vì cái gì ta có thể kiên trì đến bây
giờ không?"
Ta nhíu mày: "Bởi vì... Quật cường?"
Tấn Ngưng lắc đầu, ôn nhu nói: "Là bởi vì ngươi." Sau đó đến gần hôn hôn
khóe miệng ta.
Có cảm giác như muốn khóc —— Sách này chắc chắn là không xem được.
"Sau khi dùng bữa tối, Lương đại phu nói với ngươi điều gì?" Tấn Ngưng lại
đột nhiên hỏi.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian